Một đám người nhìn Phó Hàn Tranh duỗi tay ôm lấy cô gái đứng bên cạnh, tròng mắt sắp rớt ra ngoài đến nơi rồi.
Ai cũng biết, Phó Hàn Tranh có thói sạch sẽ gần như biến thái, từ trước đến nay không thích tiếp xúc thân thể với người khác.
Hơn nữa, chưa từng có khoảng cách thân mật với người phụ nữ nào bên ngoài.
Hiện tại bọn họ lại thấy, người đàn ông lạnh lùng kia thân mật ôm lấy bả vai một cô gái, hơn nữa lúc cúi đầu nhìn đối phương, ý lạnh trên mặt trong nháy mắt trở nên ấm áp dịu dàng.
Cô Dụ xấu hổ sững sờ đứng đó, tất cả ngôn ngữ hành động vừa rồi, đều biến thành trò cười cho thiên hạ.
"Sao cô... sao lại là bà Phó?"
"Vấn đề này tôi không cần trả lời cô, nhưng vừa nãy cô nhiều lần chửi bới vợ tôi, cô có ý gì đây?" Phó Hàn Tranh nâng mắt nhìn về phía cô Dụ, sắc mặt lại chuyển thành lạnh lẽo khiếp người.
"Tôi... Tôi..." Cô Dụ ấp úng nửa ngày cũng không nói được nguyên do.