Đầu tiên là nhận ra bà Phó, đang định nói tiếp thì nhìn thấy Phó Thắng Anh đang tới cùng.
"Ông... ông Phó?"
Bà Phó nào quan tâm được chuyện khác, chỉ chạy nhanh tới ném chiếc túi Hermes màu bạch kim xuống đất, tranh thủ thời gian ôm lấy Hữu Hữu từ tay bảo mẫu.
"Sao lại như vậy, vừa rồi gọi điện không phải vẫn còn rất tốt sao?"
"Sao Điềm Điềm lại khóc như thế?" Phó Thắng Anh chạy tới, đau lòng nhìn đứa cháu gái đang khóc đến mặt đỏ bừng trong ngực Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi nhìn họ tới mới thở dài một hơi.
"Tay Điềm Điềm bị người ta đá trúng, không biết xương khớp có bị tổn thương không nữa, cháu định đưa nó tới bệnh viện chụp X-quang trước."
"Nặng tới như vậy?" Bà Phó bị dọa cho mặt biến sắc.
Phó Thắng Anh nghe xong lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
"Hà Trì cách chỗ này không xa, để bác gọi điện cho nó qua đây ngay."
Cố Vi Vi gật đầu, đau lòng ôm con gái đi về hướng thang máy, đi vài bước lại nói với Phó Thắng Anh.