"Tần Mạn!" Tần Lãng trầm giọng quát.
"Làm sao vậy, em nói sai sao?" Đuôi mắt của Tần Mạn chau lên, không sợ hãi chút nào.
Bởi vì sau khi về nước nhậm chức, không phải đi công tác thì là bề bộn công việc, nên thời gian trở về bên này rất ít.
Cô thậm chí còn không biết, Mạnh Như Nhã này theo Phó Hàn Tranh bên kia như đụng phải vách tường, nên muốn ra tay với anh trai của cô.
Bà Tần thấy thế, lôi kéo Tần Mạn khuyên nhủ.
"Tiểu Mạn, con bớt tranh cãi chút đi."
Nhưng mà, Tần Mạn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói chuyện đâu chịu nể mặt.
"Tần Lãng, em thấy anh không phải bị cận mà là bị mù rồi, Mạnh Như Nhã có đức hạnh gì anh còn nhìn không ra?"
"Cô ấy là kiểu người gì thì tao rõ ràng, nhưng mày là loại người gì tao lại không nắm chắc cho lắm?" Tần Lãng tức đến xanh mét cả mặt mày.