Phó Thời Khâm đưa mắt nhìn anh trai mình rời đi, đặt thực đơn lên bàn,
"Không phải ăn cơm sao, gọi món đi."
Một người ngồi ở gần cửa, đi đến liếc nhìn bên ngoài một cái, xác định Phó Hàn Tranh đã rời đi.
"Bị anh cậu dọa như vậy, ai còn ăn nổi cơm nữa?"
"Không ăn sao, vậy giải tán đi, tôi về nhà ăn chực cơm vậy." Phó Thời Khâm vừa thấy không ai muốn ăn cơm, đơn giản là chuẩn bị rời đi.
Nhưng mà vừa mới đứng dậy đã bị người kéo ngồi xuống.
"Đi cái gì mà đi, bẫy chúng tôi như vậy, còn muốn chạy à?" Một người nói xong, trực tiếp cầm thực đơn gọi những món đắt nhất.
Bọn họ không dám làm gì Phó Hàn Tranh, nhưng áp bức em của anh là vẫn dễ dàng.
Phó Thời Khâm bị mọi người giữ lại ngồi trên ghế, chờ đồ ăn bưng lên hết thì liền rót cho mỗi người trên bàn một ly rượu.
"Mấy cậu đều biết ân oán của nhà họ Phó và nhà họ Cố, cho nên ở vấn đề nhà họ Cố, thái độ của chúng tôi luôn luôn như thế."