Trên đường Cố Vi Vi nhìn ánh đèn trên cây hai bên đường và tiếng hát chúc mừng sinh nhật thỉnh thoảng sẽ vang lên, cười đến ngọt ngào lại bất lực.
"Anh đã lớn từng tuổi này rồi, còn làm chuyện trẻ con như vậy?"
Cô chỉ mới qua sinh nhật mà thôi, anh còn muốn khiến cho cả thế giới cùng chúc mừng cô, bảo cô nói gì mới đúng đây.
"Lớn tuổi?" Phó Hàn Tranh nhíu mày.
Anh thật sự rất không thích ai nhắc đến vấn đề chênh lệch tuổi tác giữa họ, đặc biệt là cô.
"Trọng điểm của em là anh trẻ con, anh đang tậm trung vào điểm gì vậy?" Cố Vi Vi bật cười.
Từ sau khi họ ở bên nhau, anh một tổng giám đốc lạnh lùng đã biến mất không thấy đâu.
Phó Hàn Tranh nghiêm túc sửa cho đúng, "Trọng điểm là em nói anh lớn tuổi!"
"Anh đã 30 tuổi rồi, em nói anh lớn tuổi là sai sao?" Cố Vi Vi chê cười hỏi.
Vấn đề chênh lệch tuổi tác giữa họ, cô đều không để ý thì anh để ý cái gì.