Bởi vì một câu nói, không khí bữa cơm phá lệ nặng nề.
Hai người ăn cơm xong, đều im lặng ngồi ở chỗ kia, qua cửa sổ nhìn trăng sao sáng ngời trên bầu trời đêm.
Ai cũng không nói gì, ai cũng không nói rời đi.
Thẳng đến khi nhân viên tạp vụ của nhà ăn đến nói với bọn họ, nhà ăn phải đóng cửa.
Hai người mới không thể không rời khỏi nhà ăn, Cổ Vân Triệt nói.
"Tôi đưa cô về."
"Không cần." Lạc Thiên Thiên tâm tình không tốt, theo bản năng từ chối.
"Cô chưa từng tới chỗ này, rất dễ lạc đường." Cổ Vân Triệt nói.
Lạc Thiên Thiên nhìn xung quanh, không có tự tin tiếp tục từ chối anh ta đưa về.
Đất nước xa lạ, thêm nữa lại là ngày đầu tiên đến đây, cho dù là ban ngày, cô ấy cũng không chắc có thể phân biệt rõ phố nào chứ đừng nói là ban đêm tối tăm như vậy.
Trong thành phố cổ không có phương tiện di chuyển, hoàn toàn dựa vào đi bộ trở về, nếu tìm không được đường, sợ là sẽ đi đến bình minh.