Mặt Lạc Thiên Thiên đỏ lên, rũ mắt mím môi, "Nào có như cậu nói vậy?"
"Cho nên, cậu đang đợi điện thoại và tin nhắn của anh ta?" Cố Vi Vi cười khẽ hỏi.
Cô thấy trong mắt cô ấy tràn đầy ủ dột và nôn nóng, còn tưởng cô ấy bởi vì chuyện bắt cóc mà trạng thái tâm lý nhất thời không khôi phục lại được. Hóa ra không phải bởi vì vấn đề bắt cóc, mà là lòng có vướng bận nên mới như vậy.
"Trước khi xuất ngoại, tớ nhớ rõ người nào đó còn nói, cả đời phải dâng hiến cho sự nghiệp âm nhạc cơ." Kỷ Trình cười nhạo.
Lạc Thiên Thiên chột dạ đỡ trán, quả thật khi đó cô ấy có ý nghĩ dâng hiến cả đời cho sự nghiệp âm nhạc mình yêu thích, nhưng mà, khi đó cô ấy còn chưa gặp được anh ta.
Cố Vi Vi bưng ly hồng trà lên nhấp một ngụm, tò mò hỏi:
"Là loại người thế nào? Người Trung hay người Italy?"
Lúc ấy đuổi qua chỉ có người Nguyên Mộng mang theo, còn có người Phó Hàn Tranh bố trí, chẳng lẽ là một trong số đó.