Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch nhìn nhau một cái, cười sâu xa, ăn ý không trả lời thắc mắc của Dương An.
"Đúng vậy, chuyện vô cùng quan trọng."
"Vậy thì thật là đáng tiếc, tôi vẫn luôn ngưỡng mộ tổng giám đốc Phó, còn nghĩ hôm nay có thể gặp mặt một lần." Trong lòng Dương An tiếc nuối, nhưng dù sao người ta cũng là nhân vật lớn, không gặp được thì coi như thôi.
Phó Thời Khâm nhấp miếng rượu, không khách khí mà bị sặc.
"Đừng, một người đàn ông ngưỡng mộ anh ấy, thật là quái gở."
Dương An cười khan mấy tiếng, nói với Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch.
"Sau này, Lệ Ti chúng tôi xin cậu hai và cậu ha quan tâm nhiều hơn."
"Nói gì vậy chứ, sau này phải để ông Bruce quan tâm chúng tôi mới đúng." Phó Thời Dịch mập mờ nói với Dương An.
Loại quy tắc ngầm này, ở trong nghề rất hay gặp, chỉ là không ai nói thẳng ra trước mặt mà thôi.
Phó Thời Dịch nhắc tới như vậy khiến vẻ mặt của Dương An và Kha Lệ Ti đều thay đổi.