Vấn đề này, Cố Vi Vi đã đoán được sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ nhắc đến.
Chẳng qua việc tổ chức sinh nhật một tuổi cho bọn nhỏ ở nhà họ Phó, cô và Phó Hàn Tranh còn chưa có chính thức tái hôn, thân phận của cô và bọn nhỏ đều hơi xấu hổ.
"Chuyện này bác để cháu suy nghĩ một lát."
"Chúng tôi cũng biết, hơn một năm qua, nhà họ Phó nợ cháu và đứa nhỏ rất nhiều." Bà cụ Phó xúc động, thở dài một hơi, nói thẳng:
"Bà đã nói qua ý tứ của mình với Hàn Tranh, cho dù bây giờ hai cháu có tái hôn, bà cũng sẽ không nói nửa chữ không."
Khi đó vừa mới biết được mọi chuyện, trong lúc cảm xúc kích động, bà mới ép hai người bọn họ ly hôn.
Hơn một năm nay, nhìn Hàn Tranh biến thành một con người khác, sau đó lại biết đến sự tồn tại của hai đứa bé, bà đã sớm hối hận với quyết định ban đầu của mình.
Bà đã từng tuổi này, có thể sống được ngày nào thì hay ngày đó, điều bà hy vọng nhất là được thấy con cháu mình sống hạnh phúc.