Cố Vi Vi cúi đầu nhìn thoáng qua cô con gái nhỏ trong ngực mình, cô khẽ mỉm cười, gật đầu đồng ý.
"Mì sợi nấu mềm, cho thêm ít rau xanh là tốt nhất."
"Được, được, được, để bác qua đó xem." Bà Phó nói xong liền đi xuống nhà bếp nấu mì sợi cho hai đứa nhỏ.
Phó Thắng Anh nhìn thấy cháu trai và cháu gái, ông muốn bế cháu nhưng lại không tiện nói, lúng túng cầm tờ báo mà mình đã đọc rồi.
Bà cụ Phó nhiệt tình nói: "Sau này nếu cháu có việc bận, cháu cứ đưa bọn nhỏ đến đây là được, dù sao chúng tôi ở đây cũng không bận gì."
"Vâng ạ." Cố Vi Vi gật đầu.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, bà Phó bưng hai cái bát sứ hoạt hình đáng yêu ra.
"Đến đây, đến đây, mì sợi đến rồi."
Phó Thắng Anh nhìn lướt qua, mỗi bát chỉ có một ít.
"Làm sao lại ít như thế, bọn nhỏ có đủ no bụng không?"
Bà Phó trừng mắt nhìn ông: "Hai đứa bé còn nhỏ như thế, có thể ăn được bao nhiêu cơ chứ, ăn quá no sẽ không tốt cho tiêu hóa, dễ sinh bệnh."