Chân trước cô vừa đi, chân sau Phó Thắng Anh đã nhanh chóng ôm lấy cháu gái nhỏ Điềm Điềm từ trong tay bảo mẫu, vui vẻ đến mặt mày hớn hở.
Dáng vẻ và phong thái so với vừa rồi hoàn toàn tưởng như hai người.
"Đi, ông nội dẫn con đi xem đồ chơi ông đã mua cho con."
Vừa nói, vừa ôm bé con vào trong nhà, dẫn bọn nó đi phòng đồ chơi rộng lớn.
Cố Vi Vi đưa hai đứa bé đi nhà Phó xong thì lái xe đi sân bay để gặp Phó Hàn Tranh.
Cô vừa tới sân bay, xe của Phó Hàn Tranh cũng đến theo.
"Đưa bọn nhỏ qua đó rồi?"
"Ừm, đưa qua rồi." Cố Vi Vi vừa nói, vừa cùng anh vội vàng đi lên máy bay.
Phó Hàn Tranh tạm thời để công việc xuống, cô cũng có thể tạm thời không cần chăm sóc hai đứa bé mà phân tâm, hai người nắm tay lên máy bay ngồi bên nhau.
"Tại sao muốn đi Trung Quốc."
Cố Vi Vi cười thần bí, "Tới nơi anh sẽ biết."
"Thần bí như vậy?" Phó Hàn Tranh bật cười.