Từ khi Phó Hàn Tranh trở về đến hừng đông, từ trên xuống dưới nhà họ Phó đều không có chợp mắt.
Trời vừa sáng, Phó Hàn Tranh liền đi qua biệt thự số bảy ấn chuông cửa.
Người hầu tới mở cửa, sau đó tiếp tục đi chuẩn bị bữa ăn sáng.
Phó Hàn Tranh trực tiếp đi phòng ngủ chính lầu một, vừa thấy trên giường phòng ngủ chính không có người thì đi phòng trẻ em sát vách.
Vợ yêu của anh hình như vừa ngủ dậy, bản thân cũng còn chưa kịp rửa mặt thay quần áo, đang mặc quần áo cho hai đứa bé.
"Để tôi làm cho." Anh đến gần, thuần thục nhận lấy công việc mặc quần áo cho con.
Cố Vi Vi nhìn thấy anh thì sửng sốt, yên tâm giao tất cả cho anh.
"Anh về tới nơi lúc nào vậy?"
"Tối hôm qua." Phó Hàn Tranh vừa mặc quần áo cho Hữu Hữu, vừa nói.
Cố Vi Vi ngồi ở một bên, dọn dẹp quần áo của bọn nhỏ.
"Đi gặp đám người bà cụ Phó rồi?"
"Gặp rồi." Phó Hàn Tranh mặc quần áo tử tế cho Hữu Hữu xong, nghiêng người hôn lên trán con gái một cái.