Cố Vi Vi cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ trong ngực mình, mím môi không nói câu nào.
Cô không nói gì, mấy người bà Phó có hơi xấu hổ.
Nhưng vì cháu trai và cháu gái, bọn họ vẫn mặt dày mày dạn ngồi ở chỗ này, bà Phó nhìn Điềm Điềm đang say sưa bú sữa, dịu dàng hỏi.
"Hai đứa nhỏ tên là gì thế?"
Cố Vi Vi giương mắt nhìn thoáng qua bà Phó.
"Đây là Điềm Điềm, Điềm trong điềm tĩnh, còn kia là Hữu Hữu, Hữu trong bảo hộ, bảo hữu."
"Cái tên Điềm Điềm nghe rất hay, Hữu Hữu cũng thế." Bà cụ Phó vui vẻ cảm thán.
Bà Phó cũng thuận thế nói: "Chúng tôi có mua một ít đồ chơi cho hai đứa nhỏ, một mình cháu chăm sóc cho hai đứa bé, nếu như cháu quá bận, chúng tôi sẽ giúp cháu tìm thêm người."
Cố Vi Vi cho đứa nhỏ uống sữa xong, cô đưa bình sữa hết cho Nguyên Mộng, Nguyên Mộng để nó lên mặt bàn.