Phó Thời Dịch cười trộm, hùa theo Phó Thời Khâm.
"Đúng thế, lúc trước cha biết được chuyện người ta đã từng được nhà họ Cố nuôi dưỡng, nhất định bắt anh trai con ly hôn, cắt đứt quan hệ với cô ấy, bây giờ người ta đã không còn liên quan gì với chúng ta, cha mẹ lại vội vàng muốn qua tìm người ta, thật đúng là không cần mặt mũi nữa."
"Cha không ngờ hai đứa lại không muốn để cho hai đứa nhỏ trở về như vậy?" Phó Thắng Anh giận giữ mắng mỏ.
Trên chuyện của cháu trai và cháu gái, mặt mũi thì tính là gì?
"Con đâu dám, đó là cháu trai và cháu gái của cha, chúng con chỉ nhắc nhở cha, lúc trước các người ép anh trai ly hôn, hiện tại lại đi đòi đứa nhỏ của người ta, làm như vậy thật đúng là mất mặt." Phó Thời Khâm cười híp mắt nói.
Thế nhưng anh ta hiểu rõ mấy người bọn họ, chỉ cần nhìn thấy cháu trai và cháu gái, cho dù mất mặt, bọn họ cũng sẽ đi.