Bà Phó nghe thấy tiếng động, chậm rãi đứng dậy, thấy một cô gái trẻ cầm một chiếc giày nhỏ về.
"Vi Vi?!"
Cố Vi Vi sững sờ mở to mắt nhìn, nhìn bà Phó một chút, lại nhìn Phó Thắng Anh, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Phó Thời Khâm hai giây.
Con hàng này hôm nay bắt đầu kế hoạch đưa người tới, tốt xấu gì cũng phải nói trước một tiếng chứ.
"Bác trai Phó, bác gái Phó, mọi người sao lại ở đây?"
"Chúng ta đến xem giúp căn biệt thự này cho một người bạn cũ chuẩn bị về nước định cư, đã lâu không gặp con." Bà Phó nói.
Cố Vi Vi cười gượng, trả lời.
"Trước đó cháu học tập ở nước ngoài, vừa trở về được hai ngày."
Phó Thắng Anh nhìn Cố Vi Vi một chút, lại nhìn hai đứa bé trong xe đẩy, trong nháy mắt nghĩ đến điều gì, sắc mặt cứng đờ lại.
Sau khi bà Phó hỏi thăm đơn giản, chỉ chỉ hai đứa bé trong xe đẩy.
"Hai đứa bé này là của con sao?"
Cố Vi Vi cười một tiếng, không thừa nhận cũng không phủ nhận.