Cố Vi Vi tắm rửa cho con gái bé bỏng Điềm Điềm xong, ôm con gái ra, thì nhìn thấy hai người còn vây quanh Hữu Hữu không đi.
"Hai ngươi còn chưa đi, ngày mai không đi làm nữa hả?"
"Không muốn đi làm nữa." Phó Thời Khâm đáp, cậu ta tỏ vẻ chỉ muốn ở đây nựng em bé.
"Ngày mai có thông báo cũng không muốn lên sân khấu." Phó Thời Dịch bày tỏ.
Cố Vi Vi không nói thở dài một hơi, trước tiên mặc áo ngủ liền thân cho con gái nhỏ, sau đó bỏ vào bên trong cái nôi nằm chung với Hữu Hữu.
"Bọn tôi trở về không có ý định đi tiếp, hai cậu phải làm cái gì thì làm cái đó đi."
Phó Thời Khâm và Phó Thời Dịch lưu luyến không rời nhìn hai bánh bao nhỏ cute nằm trong nôi, nhìn thấy Điềm Điềm lại gặm quả đấm nhỏ của mình, dễ thương đến mức bọn họ muốn kêu gào.
Vốn chuẩn bị đi nhưng vừa nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của Điềm Điềm thì lại không nỡ đi nữa.
"Có điều, chị dâu à, cô tính bao giờ để cho cha bọn tôi biết sự tồn tại của hai đứa bé?"