Hiếm có một ngày không cần làm việc, nhưng Phó Hàn Tranh do phải chăm sóc cho hai đứa con, còn mệt mỏi hơn so với đi làm ở công ty.
Mỗi lần Cố Vi Vi muốn giúp đỡ đều bị Phó Hàn Tranh từ chối.
"Thường ngày đều do em làm, hôm nay em phải nghỉ ngơi."
"Được thôi." Cố Vi Vi bất lực từ bỏ trợ giúp, đành mặc kệ.
Tuy thời gian Phó Hàn Tranh ở bên con không nhiều như cô, nhưng anh đã sớm thành thạo trong việc chăm sóc con cái, vì vậy khi chăm sóc cho hai đứa con, cũng không khiến anh chân tay luống cuống.
Cố Vi Vi nhìn chăm chú vào người đàn ông đang hết lòng chăm sóc cho hai đứa con, không kìm được lại nghĩ đến vấn đề đã vương vấn trong trái tim mình rất lâu, tại sao cô lại hạnh phúc như vậy, có được người đàn ông này.
Phó Hàn Tranh lau chùi cho các con, quay đầu bắt gặp phải ánh mắt dịu dàng say mê của cô vợ nhỏ.
"Sao thế?"
Cố Vi Vi khoác lấy cánh tay anh, nghiêng đầu dựa lên người anh.