Cố Vi Vi vốn tưởng rằng khi tới gặp cô, nhất định Martin Green sẽ truy vấn rất nhiều chuyện.
Kết quả là, đối phương không hỏi một câu nào mà chỉ hàn huyên về cuộc sống của cô sau khi có con rồi nói bản thân phải ra sân bay.
Trước khi lên xe, Martin Green vịn vào cửa xe, quay đầu hỏi.
"Vi Vi, chúng ta sẽ luôn là bạn bè đúng không?"
Tự đáy lòng, Cố Vi Vi gật đầu, "Đương nhiên."
"Chúc em hạnh phúc. Nếu như cần sự giúp đỡ của anh thì anh mãi luôn ở đây." Nói xong, Martin Green mới ngồi lên xe, vẫy tay chào tạm biệt cô.
Cố Vi Vi đưa mắt nhìn Martin Green lái xe rời đi. Cô đứng yên tại chỗ hồi lâu rồi mới ngồi lên xe, chuẩn bị về nhà.
Về đến nhà là vừa lúc hai đứa bé tỉnh ngủ.
Cô và bảo mẫu cho hai đứa trẻ ăn no, đặt cả hai đứa lên giường rồi đùa nghịch với hai đôi bàn tay nhỏ và chơi đồ chơi với chúng.
Cô ngồi ở trên giường, chơi đùa với hai đứa bé, còn Hữu Hữu đang nằm ngửa đùa nghịch với hai bàn tay nhỏ nhắn của mình