Cố Vi Vi không biết, Phó Hàn Tranh đi công tác, căn bản không rời khỏi Dubai.
Sáng sớm thức dậy nhìn thấy gối đầu bên cạnh trống không, cô ngơ ngác nhìn một lúc lâu.
Mãi cho đến khi con gái Điềm Điềm ở bên cạnh cô tỉnh giấc, tinh tế khóc thành tiếng, cô mới vội vàng lấy lại tinh thần mặc quần áo cho đứa nhỏ.
Cô mặc xong quần áo cho cô con gái nhỏ, cho cô bé ăn no rồi bế ra ngoài, bảo mẫu đã mặc quần áo và cho con trai trưởng Hữu Hữu ăn sữa bột.
Hai đứa nhỏ đều được cho ăn xong, cô đang chuẩn bị đi ăn sáng, điện thoại di động của cô đổ chuông.
Vốn dĩ cho rằng là Phó Hàn Tranh gọi điện, nhưng cầm lên nhìn liền thấy Phó Thời Dịch gọi điện thoại đến.
"Có chuyện gì thế?"
"Chị dâu, bên phía hai người vẫn ổn chứ, có cần tôi và cậu hai Phó qua đó trợ công* không?" Phó Thời Dịch lo lắng không thôi, hỏi thăm cô.
(*Trợ công: Có nghĩa là giúp người khác làm được việc vốn rất khó làm, thậm chí là không thể nào làm được.)