Anh bất lực nhìn người vợ đang say giấc nồng trên giường, rồi lại nhìn sang đứa con gái Điềm Điềm đã tỉnh lại, đang giương to mắt nhìn xung quanh.
Sau đó, anh cẩn thận bế đứa trẻ lên, đi đến phòng trẻ con ở sát vách.
Vừa mới ôm lấy con bé, nó lập tức cất tiếng khóc.
Chỉ là, tiếng khóc của con bé rất nhỏ, không hề quấy rầy đến Cố Vi Vi ở phòng bên
Phó Hàn Tranh bình tĩnh kiểm tra tã lót của con bé rồi lại thay một chiếc tã mới, nhưng con bé vẫn khóc không ngừng.
Anh nhìn bình sữa bột đang để trên bàn rồi đặt con bé vào trong nôi, còn mình thì lần đầu tiên thử pha sữa.
May mà lúc trước anh đã học qua nên bây giờ không đến mức tay chân luống cuống.
Nên anh pha xong sữa rất nhanh, anh bóp một chút vào tay để thử độ ấm rồi mới đút cho con bé.
Quả nhiên là con bé đã đói rồi, bình sữa vừa đưa vào miệng, tiếng khóc liền dứt.
Đợi sau khi tu hết bình sữa, con bé mới thỏa mãn nhắm mắt lại ngủ tiếp.