"Phó Thời Dịch, cậu không ăn cơm nữa, mà vẫn chưa chịu đi hả?"
Sau khi Hà Trì đợi anh hết hai mươi phút đồng hồ, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
"Tôi cũng sắp đi rồi, còn không cho tôi chào tạm biệt cháu trai và cháu gái tôi à?"
Phó Thời Dịch vẫn vây quanh hai đứa bé không chịu đi như cũ, có lẽ nếu không phải e sợ lực uy hiếp của anh trai anh thì anh thật sự muốn trực tiếp đóng gói cháu trai và cháu gái đáng yêu mang về.
"Cậu sắp đi chứ không phải sắp chết, đến mức tạo ra tình cảnh lớn như vậy sao?" Hà Trì khinh thường nói.
Ngày nào có thể nhìn thấy người thì nhìn dán mắt vào hai đứa nhỏ, lúc bị anh trai của anh đuổi đi không thể nhìn người, thì ôm lấy điện thoại xem ảnh chụp và video, anh thật sự đã chịu đủ rồi.
May mà anh biết rằng, đó là con của anh trai anh.
Không biết, còn tưởng rằng cha của hai đứa nhỏ chính là tên ngớ ngẩn trước mặt anh đây.