Cô còn chưa kịp nghĩ rõ ràng xem anh muốn nói cái gì thì đã bị Phó Hàn Tranh kéo sang phòng cho trẻ bên cạnh.
Phó Hàn Tranh nhìn cô một lượt, "Để tôi xem vết mổ trên bụng em."
Cố Vi Vi mím môi, thầm nghĩ ban nãy cúi người đặt con, vết mổ bị đau bị anh biết rồi.
Cô nghe lời kéo áo lên, để lộ vết mổ ở trên bụng.
"Không sao mà, sau này em sẽ chú ý hơn."
Nhất thời quên mất trên bụng mình còn có vết thương, đến lúc cúi người xuống bị đau mới nhớ ra.
Phó Hàn Tranh xác định vết mổ của cô không bị vỡ ra mới âm thầm thở phào một hơi, nhưng sắc mặt vẫn nghiêm túc như cũ.
"Chuyện mà chúng ta phải nói, không chỉ là chuyện này."
"Thế còn chuyện gì phải nói nữa?"
Cố Vi Vi cầm con thỏ vải ở trên ghế sô pha lên, lơ đãng hỏi.
"Buổi tối con cái cứ để bảo mẫu chăm, em chỉ cần chăm sóc chúng vào ban ngày là được rồi." Phó Hàn Tranh nói ra ý định của mình.