Không chỉ riêng Cố Vi Vi nhẹ nhàng thở ra, mà ngay cả Phó Hàn Tranh và Hà Trì đều thở phào nhẹ nhõm.
"Chỉ vì chuyện này mà đêm hôm khuya khoắt anh hành hạ người ta như thế, anh thất đức hay là thiếu đạo đức hả?"
Thật vất vả ngày mai anh ta mới có ngày nghỉ, anh ta dự định đêm nay ngủ một giấc thật ngon, để ngày mai đi chơi.
Bây giờ bị Phó Hàn Tranh làm ầm ĩ một trận như vậy, đoán chừng ngày mai anh ta chỉ có thể ở nhà ngủ bù.
Chẳng qua lúc nhận được điện thoại, anh ta thật sự giật nảy mình.
Phó Hàn Tranh lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta một cái, ôm Cố Vi Vi nói. "Đã không còn vấn đề gì nữa, anh trở về đi."
Đây là lần đầu tiên bọn họ làm cha mẹ, bọn họ có rất nhiều chuyện không hiểu, cho nên gặp một chút vấn đề nhỏ như vậy liền chạy đến bệnh viện. Nhưng đến đây một chuyến không công cũng chẳng sao, ngộ nhỡ thật sự có vấn đề gì thì phải làm sao bây giờ?
Cố Vi Vi suy nghĩ một lúc rồi nói.