Sáng sớm thức dậy, Phó Hàn Tranh thấy cô còn chưa dậy, nghĩ đến dạo này cô dễ dàng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, nên anh cũng không đánh thức cô.
Tự mình lặng lẽ rời giường, rửa mặt thay quần áo xong, rồi dùng bữa sáng qua loa.
Sau đó trở lại phòng, một tay chống lên giường nghiêng người hôn lên trán cô.
Cố Vi Vi mở đôi mắt nhập nhèm vì buồn ngủ, liền nhìn thấy anh mặc đồ tây chỉnh tề đứng ở mép giường.
"Phải đi công ty?"
"Em ngủ thêm một chút đi, ăn muộn cho đỡ phải buồn nôn." Phó Hàn Tranh dịu dàng dặn dò.
Cố Vi Vi híp mắt gật đầu, vươn hai tay nói.
"Lại đây một chút."
Phó Hàn Tranh một tay chống xuống giường, nghiêng người xích lại gần.
"Chuyện gì?"
Cố Vi Vi vươn tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu hôn lên môi anh.
"Chào buổi sáng, trên đường lái xe cẩn thận."
"Ừm."
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng trả lời, đắp chăn lại cho cô, mới đi ra ngoài đến công ty.