Phó Thời Dịch không bị cảm giác căng thẳng của những người khác trong nhà ảnh hưởng, ngược lại vô cùng bình tĩnh ung dung khuyên.
"Vậy thì vậy thôi, dù sao cũng không phải Cố Vi Vi, có gì phải giận."
"Mày câm miệng cho ba!" Phó Thắng Anh hổn hển trừng anh ta một cái.
"Mọi người cũng thật là, lúc anh con thích phụ nữ, mọi người ép phải ly hôn, bây giờ anh con lại gặp được người vừa ý, mọi người lại không hài lòng, rốt cuộc mọi người muốn anh con thế nào đây?" Phó Thời Dịch nặng nề thở dài.
"Thế nào đi nữa, nó cũng không thể... không thể vừa ý đàn ông." Phó Thắng Anh căm tức nói.
"Đàn ông thì sao, trên đời này đàn ông và đàn ông yêu nhau cũng không ít." Phó Thời Dịch chớp mắt nhìn cha mình, hừ nói:
"Dù sao, nếu anh con cong mất, cũng là mọi người éo đấy, nếu anh ấy không ly hôn với chị dâu đã không xảy ra chuyện này."
"Phó Thời Dịch!" Bà Phó trầm giọng ngắt lời anh ta, quát:
"Con không thể nói gì đó tốt đẹp chút hả?"