Cố Vi Vi không muốn nói về chủ đề này, chuẩn bị đóng cửa lại.
Nhưng Nguyên Mộng lại chặn cửa lại.
"Nguyên Sóc nói có chuyện phải nói phải cho em biết, gọi em xuống vừa dùng bữa sáng vừa nói."
Cố Vi Vi theo Nguyên Mộng xuống lầu, Tiểu Nguyên Bảo vừa nhìn thấy cô liền ngọt ngào nói một câu chào buổi sáng.
Cô xoa đầu thằng bé, "Chào buổi sáng Tiểu Nguyên Bảo."
Nguyên Sóc múc cho cô một bát cháo, thấy vành mắt thâm đen của cô thì hỏi.
"Tối hôm qua mấy giờ con về vậy?"
"Gần 12 giờ." Cố Vi Vi nói xong bắt đầu ăn cháo.
"Carman đã tới Cố gia đưa di thể của con đi rồi." Nguyên Sóc nói.
Cố Vi Vi gật đầu, cũng không có phản ứng gì lớn, nhưng Nguyên Mộng thì lại không khỏi ngạc nhiên.
"Cố Tư Đình chịu để ông ta đưa con bé đi như vậy sao?"
"Đây không phải chuyện hắn ta có thể ngăn cản được." Nguyên Sóc nhắc nhở.
"Cũng phải, lấy trứng chọi đá." Nguyên Mộng nói.