Lăng Nghiên cũng dần dần tỉnh táo lại, tiếng mẹ cô ta la hét càng khiến cô ta rõ ràng hơn, vừa nhìn thấy Carman Dorrance, Lăng Nghiên không khỏi run rẩy.
Cô ta hoảng sợ nhìn về phía Kỷ Phương cầu cứu, nhưng vì đã bị cắt lưỡi, không thể nói chuyện được nữa, nên cô ta chỉ có thể phát ra mấy tiếng kêu ư ử.
Kỷ Phương hoảng loạn cầu cứu Cố Tư Đình.
"Cố Tư Đình, Cố Vi Vi là do tôi giết, là tôi lấy tim của cô ta."
"Các người muốn trả thù thì nhằm vào tôi đây này, đừng làm tổn thương Lăng Nghiên."
"Cầu xin cậu, nể tình Lăng Nghên từng mang thai đứa con của cậu, cậu buông tha cho con bé đi."
Nhưng, Cố Tư Đình vẫn lạnh lùng như vậy, không hề hồi đáp.
Vì mẹ con bà, mà hắn ta đánh mất Vi Vi.
Hơn nữa, bây giờ con bé kia còn tình nguyện ở lại bên Phó Hàn Tranh, không chịu quay về bên hắn.
Tất cả những chuyện này, đừng nói là đền mạng, kể cả bọn họ có chết cả trăm nghìn lần, thì cũng không khiến hắn ta xả hết cơn giận.