Ba giờ sáng, Cố Vi Vi đang ngủ say thì bị Phó Hàn Tranh đánh thức.
"Vi Vi, chúng ta phải xuất phát rồi."
Cố Vi Vi khổ sở trở mình không muốn dậy, sớm biết muốn đi ngắm bình minh trên sa mạc phải dậy sớm như vậy thì cô đã từ chối rồi.
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng hôn cô một cái, giục.
"Mau dậy đi, phải xuất phát rồi."
Cố Vi Vi buồn ngủ bò dậy, thay quần áo, mặc thêm áo khoác rồi theo anh ra ngoài, vừa lên xe lại dựa vào người anh mà ngủ.
Xe đi hơn một tiếng đồng hồ mới tới sa mạc Dasa.
Tới nơi, Phó Hàn Tranh cho người chuẩn bị khinh khí cầu kỹ càng, để cô tiếp tục ngủ trên xe.
Nửa tiếng sau, tài xế đi tới thông báo đã chuẩn bị xong khinh khí cầu, anh mới đánh thức Cố Vi Vi còn đang dựa vào người anh mà ngủ say dậy.
"Vi Vi!"
Cố Vi Vi mở mắt, thấy trời đã sắp sáng thì mới theo anh xuống xe.
Cách đó không xe, chiếc khinh khí cầu lớn đã được chuẩn bị sẵn sàng.