Cố Vi Vi vừa nói tới chuyện thử váy phù dâu, Kỷ Trình liền không dám ăn nhiều nữa.
Lạc Thiên Thiên vừa ăn một miếng sườn, vừa cố ý nói.
"Ừm, sườn này nấu ngon thật, gia vị ướp vừa đủ, thịt cũng rất mềm."
Cố Vi Vi lại gắp thêm cho cô một miếng hải sản:
"Đây là hải sản tươi sáng nay vừa mua về, cô thử đi."
Kỷ Trình đau khổ cắn đũa, nhìn một bàn bày đầy món ngon.
"Hai người đúng là đồ gầy nhom độc ác!"
Hai người bọn họ vừa cao vừa gầy, có ăn thế nào cũng không mập, nhưng cô thì vừa không cao lại vừa không gầy, mập thêm một chút thì trông tròn hẳn ra, có đồ ăn ngon cũng chẳng dám ăn nhiều.
Lạc Thiên Thiên vừa ăn vừa nói.
"Hôm nay chúng ta chỉ thử váy thôi, đâu phải hôn lễ chính thức, cô sợ cái gì chứ?"
Kỷ Trình kiên quyết không chịu ăn: "Chẳng bao lâu nữa là tới hôn lễ rồi, tôi không thể biến thành một cục thịt được."
"Cô dâu cũng đâu phải cô, cô có mập cũng chẳng ai nhìn cô." Lạc Thiên Thiên nói.