Từ hôm đó, mỗi khi ra khỏi nhà thì Cố Vi Vi cất nhẫn vào trong túi xách, về tới nhà thì lại đeo lên tay.
Vất vả lắm giai đoạn hậu kỳ của mới hoàn thành, Cố Vi Vi được nghỉ ngơi hai ngày.
Phó phu nhân và Phó lão phu nhân đều gọi điện tới, bảo bọn họ xong việc thì về nhà cũ ăn cơm.
"Không phải lần trước tới bệnh viện kiểm tra, bác sĩ nói cháu đóng phim quá mệt mỏi, thân thể không được khỏe sao, dì đã cho người nấu canh bổ cho cháu rồi, buổi tối mấy đứa tới đây ăn cơm đi."
Cố Vi Vi gượng cười, mỗi ngày ở nhà cô đều uống thuốc Đông y đến nỗi cả người đều ám mùi thuốc.
Nhưng, trưởng bối đã yêu cầu như vậy, cô không thể từ chối được.
"Vậy lát nữa tan làm cháu sẽ qua đó."
"Chúng ta không gọi cho Hàn Tranh, cháu bảo Hàn Tranh về nhà cũ cùng nhé." Phó phu nhân dặn dò.
"…" Cố Vi Vi nhíu mày.
Không phải thường thì bà ấy nên gọi điện thoại cho con trai trước, rồi bảo anh gọi cô cùng về sao?