Cố Vi Vi ngủ một giấc mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.
Phó Hàn Tranh không cần làm việc, đang nằm nghỉ ngơi bên cạnh cô, cánh tay anh theo thói quen ôm lấy eo cô.
Cố Vi Vi trở mình quay mặt về phía Phó Hàn Tranh, im lặng ngắm khuôn mặt đẹp trai của anh.
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh lười biếng mở mắt ra.
"Nhìn đủ chưa?"
Cố Vi Vi cười thật tươi, "Chưa đủ, nhìn cả đời cũng không đủ."
Phó Hàn Tranh nghe vậy, hạnh phúc cúi đầu xuống hôn cô.
Chỉ là một nụ hôn chào buổi sáng, nhưng vì Cố Vi Vi đang không mặc quần áo nên nụ hôn này cũng trở nên ám muội theo.
Cố Vi Vi nhận ra bàn tay anh đang thăm dò trên người cô, liền né ra.
"Anh đừng tưởng…"
Phó Hàn Tranh hôn lên cổ cô, một tay nắm tay Cố Vi Vi đặt lên nơi đã phản ứng mãnh liệt của anh.
"Tôi khó mà không muốn đấy."
Cô nằm trong lòng anh, còn không mặc quần áo, khiến anh khó mà không nảy sinh ham muốn.