Một lúc lâu sau, Cố Vi Vi thay đồ xong, bình tĩnh bước ra ngoài.
Martin Green cũng thông báo cho những người không liên quan trong hậu trường rời khỏi, chỉ để lại người của Cố Tư Đình, Kiều Lâm và Tiểu Từ.
Cố Tư Đình vẫn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Cố Vi Vi, như thể chỉ hận không thể nhìn xuyên qua da thịt cô.
"Mộ Vi Vi, rốt cuộc cô là ai?"
Cố Vi Vi mỉm cười, "Tôi là Mộ Vi Vi, Cố tiên sinh… tại sao lại hỏi vấn đề này?"
Hắn đã trở thành vị hôn phu của Lăng Nghiên rồi, đã đem trái tim của cô cho Lăng Nghiên rồi.
Tại sao bây giờ lại giả vờ không buông bỏ được cô, thể hiện cho ai xem chứ?
Cố Tư Đình im lặng nhìn cô, cô ấy chơi đàn giống Vi Vi, vừa rồi cũng giống Vi Vi, ngay cả giọng điệu cũng học giống Vi Vi…
Nhưng, tại sao lại không phải Vi Vi?
Trong mắt Cố Tư Đình xẹt qua một tia thất vọng, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm đi.
Không phải cô ấy, đều không phải cô ấy.
Trên đời này, đã không còn Cố Vi Vi nữa rồi.