Nhưng Phó Hàn Tranh lại không biết xấu hổ mà nói.
"Coi như mỗi ngày làm một lần như vậy, vậy một tháng em còn nợ tôi bao nhiêu lần đây hả?"
Lần nào cô cũng về mấy ngày rồi đi mấy tháng.
Cố Vi Vi cắn răng, dịu giọng dỗ dành.
"Nhiều như vậy không tốt đâu, còn trẻ như vậy anh đừng làm em hư hỏng chứ?"
Phó Hàn Tranh vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, nhưng ngoài miệng thì lại nói một câu không biết xấu hổ.
"Tôi muốn bị em làm hư."
Cố Vi Vi: "…"
Sao cô lại tới phòng làm việc của anh chứ, cứ trực tiếp ra khỏi nhà không tốt hơn sao?
Hai người không về phòng ngủ mà chỉ trò chuyện trong phòng làm việc một chút.
Tới khi Kiều Lâm gọi điện thoại tới nhắc nhở, Phó Hàn Tranh mới đưa Cố Vi Vi xuống lầu, lúc này người bị trói trên ghế chịu tra tấn lại đổi từ Phó Thời Dịch sang Phó Thời Khâm.
"Anh, cứu mạng với! Cứu mạng!"
"Chị dâu, cứu mạng!!"
Phó Thời Khâm vừa thấy hai người xuống lầu, liền gào lên kêu cứu.