Vì có ba điều quy ước kia mà Phó Hàn Tranh vẫn được ở lại đây.
Mỗi ngày, cứ buổi tối là anh chạy tới, sáng sớm thì bay về Đế Đô đi làm.
Kiều Lâm đã biết quan hệ giữa hai người rồi, cho nên Phó Hàn Tranh cũng để hắn ra vào tầng sang trọng như trước, chủ yếu là do không muốn cứ có chuyện cần bàn bạc là Cố Vi Vi lại chạy xuống lầu tìm hắn.
Nhưng Kiều Lâm vẫn chọn cách nói rõ mọi chuyện qua điện thoại chứ không hề lên lầu gặp trực tiếp.
Hắn biết chuyện nam thần của mình bị cô lừa mất là đã đủ đau lòng rồi, không muốn nhìn thấy cảnh bọn họ yêu đương nhau trước mặt hắn nữa.
Trời còn chưa sáng, Cố Vi Vi đã bị Phó Hàn Tranh hôn một cái làm tỉnh giấc.
Cô khẽ cựa mình trong lòng anh, "Phải đi rồi sao?"
"Ừm." Phó Hàn Tranh hôn lên trán cô một cái, rồi mới tiếc nuối rời đi.
Mặc dù anh có thể tiếp tục để Phó Thời Khâm thay mình làm việc.
Nhưng có một vài hội nghị quan trọng cần ra quyết định thì anh vẫn phải tự mình chủ trì.