Sáng hôm sau, Cố Vi Vi bị chuông báo thức của điện thoại đánh thức.
Phó Hàn Tranh đã ăn mặc chỉnh tề, đang ngồi trên chiếc sô pha ở cách đó không xa nhìn cô còn đang nằm trên giường, thấy cô thức dậy rồi liền bước tới gần.
"Bữa sáng được đem tới đây rồi, em đi đánh răng rửa mặt trước đi."
Cố Vi Vi còn đang buồn ngủ, vô thức gật đầu, chậm chạp ngồi dậy.
Phó Hàn Tranh liền trực tiếp bế cô lên, đưa vào phòng tắm.
"Muốn tôi giúp em không?"
"Không cần đâu, em cũng đâu có tàn phế." Cố Vi Vi tự mình đánh răng.
Phó Hàn Tranh đứng một bên chờ cô, trêu chọc.
"Hôm nay chân không đau, eo cũng không đau sao?"
Cố Vi Vi trừng mắt nhìn sang, rồi lại tiếp tục đánh răng.
Phó Hàn Tranh giúp cô sửa lại lọn tóc, sau đó ôn nhu nói.
"Tôi phải quay về xử lý một số chuyện, có lẽ tháng sau mới tới thăm em."
Cố Vi Vi đánh răng xong, thuận miệng hỏi.
"Vẫn là vì chuyện của Nguyên gia sao?"