Một hồi lâu sau, Cố Vi Vi cả người ướt đẫm mồ hôi, tựa trong lòng Phó Hàn Tranh, gương mặt ửng hồng vì xấu hổ, biểu cảm vừa lười biếng lại quyến rũ.
"Còn nói cái gì mà nhớ em, anh muốn lên giường với em thì có."
Phó Hàn Tranh khẽ mỉm cười, hôn lên trán cô.
"Hai chuyện này không hề mâu thuẫn với nhau, chỉ là vế trước chiếm phần lớn mà thôi."
Vì anh nhớ cô, cho nên mới muốn cùng cô triền miên như vậy.
Đặc biệt là chuyện sinh hoạt, anh chưa từng nghĩ tới, nhưng sau khi làm một lần rồi sẽ bị nghiện.
Cố Vi Vi liếc Phó Hàn Tranh, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười đầy ngọt ngào.
"Ngày mai anh phải quay về rồi sao?"
Phó Hàn Tranh hơi nhướn mày lên, "Em muốn tôi ở lại sao?"
"Không muốn." Cố Vi Vi đáp.
Ban ngày cô đi đóng phim đã mệt mỏi lắm rồi, anh mà ở đây thì tới khi đi ngủ còn phải tiếp tục mệt mỏi như vậy nữa.