Phó Hàn Tranh nghe thấy cô cười, đôi môi mỏng cũng cong lên theo.
Chờ hai ngày, cuối cùng thì cô cũng chịu chủ động gọi điện thoại về rồi.
Hơn nữa, đây là lần đầu tiên cô nhờ anh làm việc gì đó.
"Vậy em muốn thế nào, thì mới ngủ đây?"
Mặc dù Phó Hàn Tranh hận không thể nói chuyện với cô cả đêm, nhưng tối hôm qua nửa đêm cô phải bay tới Tịnh Tây đã mệt lắm rồi.
Sáng mai, còn phải bay tới thành phố khác tiếp tục quảng bá, không thể không nghỉ ngơi được.
Cố Vi Vi cầm điện thoại di động nằm xuống, dịu dàng cười.
"Tiếp tục đọc thư tình của anh đi."
Mặc dù thơ có hơi chán, nhưng lúc này nó giúp tâm trạng của cô tốt hơn nhiều.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, bước tới bên cạnh cửa sổ nhìn ra bóng đêm vô tận bên ngoài, tiếp tục đọc 14 câu thơ của Shakespeare, giọng nói trầm ổn ôn nhu vang lên trong phòng làm việc yên lặng…