Tối hôm qua cô uống say, căn bản không hề biết Phó Hàn Tranh đang ngủ trên giường của mình.
Bây giờ cô hoàn toàn tỉnh táo, biết Phó Hàn Tranh đang nàm bên cạnh mình, làm sao mà cô còn ngủ được cơ chứ.
Cả một buổi tối, mặc dù Cơ Vi Vi nhắm mắt, nhưng thần kinh vẫn căng thẳng tới không dám ngủ.
Cố Vi Vi vất vả chịu đựng tới bình minh ngày hôm sau, lập tức đanh thức Phó Hàn Tranh.
"Mau dậy đi, anh muộn làm rồi đấy."
Khoé miệng Phó Hàn Tranh không hề nhúc nhích, chậm rãi mở mắt ra, ánh nắng buổi sớm chiếu qua cửa sổ vào phòng, làm cả căn phòng ấm áp hẳn lên.
Cố Vi Vi rõ ràng còn đang buồn ngủ, vậy mà ánh mắt còn sáng hơn cả mặt trời.
Một buổi sáng như vậy, khiến Phó Hàn Tranh có cảm giác cực kỳ đẹp đẽ.
Cho nên, anh cũng không có dự định lập tức rời giường, lười biếng mỉm cười hỏi.
"Bạn gái, có phải em nên tặng tôi một nụ hôn chào buổi sáng không?"
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi giật giật.