Bàn tay đang cầm cốc nước của Cố Vi Vi bắt đầu run rẩy khi nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần của Phó Hàn Tranh, cả người bất động tại chỗ như thể bị hóa đá.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên thì lại đặt hết đồ ăn vặt trên tay lên bàn rồi đứng dậy, cực kỳ cung kính hướng về phía Phó Hàn Tranh chào hỏi.
"Chú Phó, chúng cháu tới thăm Vi Vi một lát, làm phiền rồi."
Sắc mặt Phó Hàn Tranh càng đen hơn trước, nhìn chằm chằm Mộ Vi Vi đang chột dạ không dám nhúc nhích kia, khóe môi khẽ nhếch lên.
"Sao tôi không phát hiện ra là em yêu quý tôi từ bao giờ vậy?"
Cố Vi Vi gượng gạo cười, "Trong lòng cháu luôn luôn yêu quý chú mà, chú Phó."
Phó Hàn Tranh lớn hơn cô mười tuổi, có gọi là chú thì cũng chẳng có gì không hợp lý cả.
Phó Thời Khâm khổ sở nhịn cười từ nãy tới giờ.