Cố Vi Vi run lên, hoảng sợ che dấu cảm xúc thật sự của mình.
Sau đó, cố gắng dùng ngữ khí bình tĩnh hỏi Cố Tư Đình đang đứng sau lưng.
"Đây… Cô ấy là ai?"
Cố Tư Đình, anh thật nực cười.
Khi tôi còn ở Cố gia, anh chưa bao giờ hứa hẹn bất cứ chuyện tình cảm gì với tôi cả.
Thậm chí còn ruồng bỏ tôi để đến với Lăng Nghiên.
Đến khi tôi chết rồi thì anh lại mặc váy cưới cho tôi, đeo nhẫn cho tôi, còn giấu tôi dưới lòng đất lạnh lẽo này.
Nhưng ngoài mặt thì vẫn ở bên Lăng Nghiên như hình với bóng.
Anh muốn tôi ở lại Cố gia để duy trì quan hệ hợp tác với gia tộc Dorrance, nhung cũng muốn Lăng Nghiên bầu bạn bên cạnh.
Cái gì anh cũng muốn, nhưng cuối cùng… anh sẽ chẳng có được thứ gì đâu.
Cố Tư Đình tới gần, kéo cô lại.
"Em không cần biết, ra ngoài."
Cố Vi Vi lẩm bẩm, "Tim của cô ấy… bị người khác móc mất rồi, không đau sao?"