Mặc dù bị Cố Vi Vi bắt lên giường nghỉ ngơi, thế nhưng Phó Hàn Tranh không dám ngủ quá sâu.
Cố Vi Vi nhìn thấy anh ngoan ngoãn đi nghỉ ngơi, cô nhắm mắt dưỡng thần, tuy đầu cô vẫn rất đau, khiến cho cô căn bản rất khó chìm vào giấc ngủ.
Chẳng qua, cô cảm thấy may mắn vì chính mình còn sống trên thế giới này.
Nếu không cứ thế vội vàng, vĩnh viễn rời khỏi anh, cô sẽ để lại cho anh đau khổ.
Cô có thể sống lại trên người Mộ Vi Vi, gặp và gả cho anh, nhưng nói cho cùng, mạng sống này không do cô khống chế.
Cho đến nay, cô luôn sợ hãi chính mình không có cơ hội cùng anh sống đến đầu bạc răng long.
Cho nên, từ sau khi xác định lòng mình, cô vô cùng trân quý khoảng thời gian bọn họ ở bên nhau.
Phó Hàn Tranh nghỉ ngơi ba tiếng liền thức dậy, thấy cô vẫn đang ngủ, lúc này mới nhẹ chân nhẹ tay đứng dậy.
Vừa mới đi ra, điện thoại đang để chế độ im lặng, bỗng nhiên có cuộc gọi đến.