Vừa mới đi ra tới cửa, dường như Đặng Bác chợt nhớ ra điều gì, lại quay trở lại.
Anh ngây người nhìn Anh Lạc Hồng cùng Đường Chấn Hoa, há to miệng, muốn nói gì đó, nhưng lại phát hiện mình không thể nào nói nên lời.
Anh vỗ vỗ lồng ngực của mình, dùng sức hít sâu một hơi, lúc này mới bi phẫn rời đi. Trời ơi, mình thật là oan uổng mà!
Người của học viện Sử Lai Khắc đều là quái vật, không thể nào giao lưu!
Thấy Đặng Bác đã đi rồi, Đường Chấn Hoa nhìn về phía An Lạc Hồng, nói: "Cô nói xem, những điều Tiểu Đặng nói liệu có phải là sự thật không? Có phải là bịa chuyện hay không?"
Anh Lạc Hồng nói: "Nghe có vẻ không giống. Mặc dù cậu ta đã rất khống chế cảm xúc của mình, nhưng tình huống đại khái hẳn không sai, giống như sự tình mà tên tiểu tử Lam Hiên Vũ có thể làm ra. Anh nói xem, rốt cuộc anh đã dạy học trò kiểu gì thế? Không đứng đắn y như anh vậy! Thật là…"