Khủng bố tấn công!
Đây là thứ duy nhất mà nàng có thể nghĩ đến, mà giờ phút này, đầu óc của nàng cũng trở nên trống rỗng. Đây cũng là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới giờ nàng gặp phải tình huống như vậy!
Nàng đã hối hận, hối hận vì sao mình không kiên trì một chút, mời Na Na lão sư đi cùng. Đây chính là một vị Phong Hào Đấu La cường giả! Nhưng mà bây giờ có muốn gọi Na Na tới cũng không còn kịp rồi, huống chi, từ khi Na Na tới nhà của mình thì đa số thời gian nàng đều ở nhà, nên Nam Trừng cũng không có số phương thức liên lạc với Na Na.
"Ma ma! Con sợ lắm." Lam Hiên Vũ rúc trong ngực Nam Trừng.
"Đừng sợ, ma ma sẽ bảo vệ con" Lời nói của tiểu Hiên Vũ giống như tiếp thêm dũng khí cho Nam Trừng vậy. Vô luận thế nào, mình cũng phải bảo vệ con trai của mình.
Nghĩ đến đây, thì đại não Nam Trừng cũng trở nên thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Phần tử khủng bố tấn công Thiên Tế cao ốc, mà cao ốc này có hơn một trăm tầng, thì ít nhất cũng có hơn một vạn con tin. Sàn nhún nhảy chắc hẳn không phải là mục tiêu trọng yếu. Cho nên thay vì đi loạn, thì trước tiên cứ núp ở đây, cảnh sát của Tử La Thành sẽ nhanh chóng phát hiện sự bất thường ở nơi này, lựa chọn tốt nhất bây giờ là trốn chờ cứu viện thôi.
Đệm nhảy vì trọng lượng lớn nên đã sụp dần xuống, nên bây giờ bọn họ thấp hơn mặt đất, hồn đạo xạ tuyến thỉnh thoảng có bắn qua, nhưng may mắn là không có bắn trúng.
Những tiếng kêu thảm thiết đã trở nên ít đi rất nhiều, một âm thanh lạnh như băng truyền đến từ loa phóng thanh.
"Tất cả mọi người, nằm yên một chỗ cho ta, đứa nào di chuyển, giết!"
Xảy ra một màn như vậy, tuy không biết có bao nhiêu người thương vong. Nhưng không hề nghi ngờ, là tất cả mọi người đều bị chấn động rồi.
Trong lúc nhất thời, có thể nghe thấy tiếng la khóc của con nít, và những tiếng rên rỉ vang thành một mảnh.
Hô hấp của Nam Trừng trở nên dồn dập, nàng gắt gao mà ôm chặt lấy Lam Hiên Vũ, sợ bị chú ý tới. Đúng lúc này, vài tiếng vù vù vang lên, trong mơ hồ, nàng cảm thấy có gì đó bay lên, nháy mắt sau đó, từng chùm tia sáng đột nhiên giáng từ trên trời giáng xuống, chiếu rọi quanh sàn nhún nhảy.
Nam Trừng ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy một đám người đang mặc cơ giáp cỡ nhỏ, đang lơ lửng giữa không trung, những chùm ánh sáng kia chính là được phóng ra từ bả vai của bọn họ.
Mà những cơ giáp này toàn thân đen kịt, không đợi Nam Trừng kịp phản ứng, thì ngay lập tức, có bảy tám chùm sáng chiếu vào người nàng.
"Hồn sư, giết!" Theo tiếng ra lệnh đó, hơn mười tia sáng từ trên trời giáng xuống, phóng thẳng vào người của Nam Trừng.
Bản thân nàng cũng không phải là Hồn sư chủ chiến, cho nên kinh nghiệm chiến đấu của Nam Trừng rất kém, nên sau khi phát hiện điểm không đúng, nàng cũng không có triệt tiêu tầng băng trên người, mà chùm sáng lại chiếu khắp nơi như vậy, tầng băng phản xạ hào quang thì làm sao không gây chú ý được đây?
Nam Trừng hoảng sợ mà kêu một tiếng, một đám hồn hoàn nhanh chóng từ dưới chân nàng phóng lên, gần đây hồn hoàn của nàng đã có đề thăng, sáu cái hồn hoàn màu tím đồng loạt phát sáng.
Hồn hoàn đầu tiên lóe sáng, một mảnh băng sương lập tức bao phủ lấy hai mẹ con nàng, ngăn cách sự dò xét từ ngoại giới. Cùng lúc đó, nàng ôm Lam Hiên Vũ mà cuộn ra ngoài, phóng xuất ra một mặt băng lơ lửng trên đỉnh đầu, ngăn lại từng đạo xa tuyến chết người kia.
Dù sao Nam Trừng cũng là nữ, nên lúc trước khi nàng tu luyện thì cũng không có ý định tiến vào những đơn vị chiến đấu, cho nên, những hồn kỹ của nàng, đa số đều dùng để phòng ngự. Theo nàng, thì tự bảo vệ mình như vậy là đủ rồi. Cái băng thuẫn này là hồn kỹ thứ ba của nàng.
Hồn hoàn màu tím đại biểu cho nghìn năm Hồn hoàn, mà bản thân nàng lại có tu vi hồn đế, nên lực phòng ngự của tấm băng thuẫn này cũng không kém.
Nhưng lúc này trong lòng của nàng đã rất kinh hoảng rồi, nàng còn mang theo con mình nữa a!
Hơn nữa còn không biết nơi đây có bao nhiêu quân địch, mà đa số quân địch đều thuộc tứ hoàn trở lên, căn bản là nàng không biết nên làm thế nào mới tốt.
"Ma ma!" Lam Hiên Vũ đang rúc trong lòng của nàng kêu lên một tiếng.
Mà tiếng kêu ngày dường như tiếp thêm dũng khí cho Nam Trừng vậy, bất kể như thế nào, cũng phải bảo vệ con trai của mình a!
Tình thương của người mẹ thường có thể kích phát tiềm lực to lớn của phụ nữ, Nam Trừng bổ nhào về phía trước, ôm Lam Hiên Vũ búng một cái trên một cái sàn nhảy, ngay lập tức phóng vào một nơi hẻo lánh.
Nàng thoáng nhớ ra được, ở nơi đó có một cái cửa an toàn.
Nơi này không biết có bao nhiêu kẻ địch, cũng không biết bọn chúng mạnh thế nào, chạy trốn, mới là cơ hội duy nhất.
Băng sương mù có tác dụng yểm trợ vô cùng tốt, đại đa số những tia xạ tuyến được bắn ra đều bay vào khoảng không, còn một ít xạ tuyến trúng mục tiêu, thì cũng bị băng thuẫn ngăn lại.
Dù sao thì Nam Trừng cũng là Hồn đế, nên tốc độ của nàng vẫn là cực nhanh, sau mấy lần bật lên, thì nàng đã gần tiếp cận tới cửa an toàn.
Nhưng ngay lúc này, nàng đột nhiên cảm thấy một cỗ khí tức làm mình hít thở không thông ở phía trước. Theo bản năng, nàng ôm Lam Hiên Vũ lộn ra ngoài. Đồng thời liên tục dựng lên ba bức băng, ngăn trở phía trước.
"Ầm, ầm, ầm!" Ba tiếng nổ liên tục vang lên, tường băng bị phá nát. Một đài cơ giáp ngăm đen hiện ra tại đó.
Khác với những cơ giáp kiểu nhỏ, đài cơ giáp này cao chừng sáu mét, được chế tạo từ kim loại hiếm tỏa ra những tầng u quang dày đặc, tay phải của cái cơ giáp này mang theo một cái chùy lớn, rất dễ dàng phá vỡ tường băng. Tên lửa ở sau lưng của nó lóe lên, trong chớp mắt đã đuổi tới gần hai mẹ con Nam Trừng, tay cầm chùy chạy tới.