Vì hành động lần này, Diệp Phong đặc biệt điều động ba trăm chiến sĩ của chiến đoàn Kiêu Long, trên thực tế thì hắn đã sớm phong tỏa những điểm mấu chốt. Ngăn cách những phần tử phạm tội này với người bình thường, còn phải làm sao cho bọn chúng không thể phát hiện điều này. Những điều này phải mất vài tháng để chuẩn bị, thậm chí hắn còn phái một bộ phận chiến sĩ đóng giả phần tử phạm tội để hấp dẫn bọn chúng. Có thể nói là khổ tận cam lai, mới có thể bắt được đám tội phạm này.
Bây giờ thì bọn hắn đã bắt được mười mấy tên tội phạm, những tên này đều là trọng phạm bị truy nã bởi liên bang. Trong mười hai sứ giả của Tội Ác Chi Thành thì ít nhất có hai gã tham dự vào hành động này. Mà tên Chiêm Kinh trước mặt là một trong số đó.
Sức chiến đấu của những người này cũng không đáng sợ, thứ đáng sợ chính là những thủ đoạn phạm tội vô cùng giảo hoạt của bọn chúng. Bắt được bọn chúng, là có thể tìm hiểu về nguồn gốc và dẫn xuất ra những phần tử phạm tội khác của Tội Ác Chi Thành. Đây mới là thứ quan trọng nhất.
Vì hành động lần này, quả thực là ngành tình báo của liên bang đã phải bỏ ra cố gắng khá lớn.
"Còn chưa có thỉnh giáo, đại danh của vị trưởng quan tôn kính này a?" Chiêm Kinh cười mà như không cười nhìn Diệp Phong.
Diệp Phong thản nhiên nói: "Ngươi không cần phải biết. Với những tội mà ngươi đã gây ra, thì nửa đời sau của ngươi phải trải qua trong ngục giam."
"Haizz——" Chiêm Kinh thở dài một tiếng.
Diệp Phong híp hai mắt lại: "Đừng có ra vẻ nữa vô dụng thôi, vì tinh thần lực của ngươi cũng đã bị ta khống chế, nên ngươi sẽ không có bất kỳ cơ hội nào."
Chiêm Kinh giơ hai tay lên, ánh mắt hắn nhìn về chiếc còng tay, đột nhiên hắn nhếch miệng cười, "Diệp đoàn trưởng, ngươi có tin, là ngươi sẽ phải đích thân tháo cái còng này cho ta không."
Đồng tử Diệp Phong bỗng nhiên co rút lại.
"Diệp Phong, Đoàn trưởng của Kiêu Long chiến đoàn, thế hệ trẻ của quân đội Thiên La Tinh, năm nay ba mươi bốn tuổi, có một đứa con gái sáu tuổi tên Diệp Linh Đồng. Ta nói không sai chứ?" Chiêm Kinh cười mà giống như không cười nhìn Diệp Phong.
Nghe hắn nói như vậy thì Diệp Phong dần cảm thấy lạnh buốt sống lưng.
"Nếu như không phải ta cố ý, thì chỉ bằng những tên Liên Bang ngu xuẩn như các ngươi, cũng có thể bắt được ta? Chẳng lẽ ngươi không phát hiện, là từ đầu đến cuối ta cũng không có giết người sao? Đó là ta không cho các ngươi có cơ hội bắn chết ta tại chỗ, bởi vì ta còn cần một chút thời gian. Chẳng lẽ ngươi cho rằng, khẩu vị của Tội Ác Chi Thành chỉ nhỏ như vậy thôi sao? Một tỷ đồng liên bang lại có thể làm cho bọn ta phải huy động nhiều nhân lực vậy sao? Các ngươi thật là ngây thơ quá rồi. Muốn chơi, thì phải chơi lớn nha. Vì để tránh đánh rắn động cỏ nên hiện tại, Kiêu Long chiến đoàn của các ngươi có hai phần ba số người là không ở chỗ này, đúng không, Cho nên, chỉ bằng mấy người này của các ngươi, thì vẫn còn chưa đủ nha!"
"Ngươi bớt nói nhảm đi." Diệp Phong cố hết mức mà giữ tỉnh táo, đương nhiên hắn sẽ không vì mấy câu nói của đối phương mà tự làm loạn bản thân.
"Vậy ngươi đợi xem thế nào."
"Tít tít tít tít tít tít tít" tiếng cảnh báo đột nhiên vang lên, toàn bộ ánh đèn trong kho bí mật dần dần tối.
Mà dưới tầng một trăm, thì tất cả ánh sáng, ngay lập tức bị tắt. Trong toàn Thiên Tế cao ốc, ngoài những nơi có ánh sáng tự nhiên như sắc trời, thì đều là một mảnh đen kịt!
"Đến nào đến nào!" Chiêm Kinh đột nhiên cười ha hả giống như bệnh nhân tâm thần.
Diệp Phong bước về phía trước một bước, đi tới trước mặt hắn, một phát chụp vào cổ hắn: "Ai tới sao? Rốt cuộc các ngươi đã làm cái gì?"
Đúng lúc này, hồn đạo thông tin trên cổ tay Diệp Phong vang lên.
Diệp Phong không chút do dự mà bắt máy.
"Diệp đoàn trưởng ngươi khỏe chứ." Một giọng nói trầm thấp vang từ máy bộ đàm.
Ngay lập tức, Diệp Phong nhận ra đây chắc chắn không phải người của Kiêu Long chiến đoàn.
"Ngươi là ai?" Đối phương lại có thể xâm nhập hệ thống truyền tin nội bộ của quân đội, đây quả thực là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Những tên tội phạm này không chỉ lớn lối, mà làm sao chúng có thể làm được?
"Trong Tội Ác Chi Thành, thì tất cả mọi người đều gọi ta là Vĩnh Dạ Quân Vương. Những tin tức mà các ngươi lấy được cũng không có sai, mục tiêu của bọn ta chính là nơi này. Nhưng mà, không phải trung tâm đầu não của nhà kho. Hiện tại, thì trong Thiên Tế cao ốc, có tổng cộng một vạn hai ngàn ba trăm bốn mươi lăm người. Một con số rất tốt! Bọn họ đều nằm trong sự khống chế của ta. Trong cao ốc, tổng cộng có một trăm sáu mươi người của Tội Ác Chi Thành, bọn hắn đang đang chuẩn bị lắp đặt vài quả bom. Dự tính năm phút sau, là tất cả điểm chống đỡ trọng lực của Thiên Tế cao ốc đều có một quả bom ở đấy. Hệ thống điện lực trong đó đã bị bọn ta cắt đứt. Nên hơn vạn người mà muốn ra ngoài, thì ít nhất cũng mất nửa giờ. Huống chi, chúng ta đã phong tỏa những cửa lớn. Mà các ngươi lại bị ngăn cách ở chỗ này. Cho nên, bây giờ ngươi có thời gian năm phút để suy nghĩ. Ta cũng không cần ngươi làm cái gì khác, thả Chiêm Kinh, sau đó mang người của ngươi, rời khỏi trung tâm đầu não nhà kho."
"Tên khốn!" Diệp Phong phẫn nộ quát một tiếng, hắn suýt nữa đem máy truyền tin trên tay bóp nát.
Hắn tuyệt đối không tưởng tượng được, lần hành động này của Tội Ác Chi Thành lại đến hơn trăm người. Đây là cái hành động có quy mô lớn nhất từ trước tới nay a! Mà thứ chúng nhằm vào, lại chỉ là một tòa cao ốc trong Tử La Thành.
Hơn một vạn con tin, nếu Thiên Tế cao ốc bị bọn hắn cho nổ, thì sẽ là thảm án lớn nhất lịch sử liên bang trong mấy ngàn năm qua.
"Đừng nóng giận, tức giận cũng vô ích thôi. Diệp đoàn trưởng, thực ra, Tội Ác Chi Thành bọn ta cũng là một nơi rất quy củ đấy. Chỉ cần ngươi làm theo lời ta, ta cam đoan, sẽ không có một quả bom nào nổ cả. Đương nhiên, ngươi cũng không có lựa chọn, chỉ có tin tưởng ta thôi. A…, chỉ còn có bốn phút. Ngươi mau chóng quyết định đi. Bằng không, thì tất cả các ngươi, đều chôn cùng Chiêm Kinh đi."
Hồn đạo thông tin bị cắt đứt!
Diệp Phong đột nhiên xoay người, tức giận đấm thẳng một quyền vào mặt Chiêm Kinh, đem vị đại sư khống chế tinh thần đánh bay ra ngoài.
Chiêm Kinh bị đau hừ một tiếng, cả người bay đập vào vách tường cách đấy không xa.
Diệp Phong nhanh chóng gọi cho cấp dưới, nhưng hắn rất nhanh phát hiện, tất cả tín hiệu đều bị cắt đứt. Dù cho tín hiệu nội bộ trong quân đội của bọn họ, cũng bị cắt đứt, không cách nào liên lạc với người của mình.
Lúc này, bọn họ đã bị cô lập!
Thế giới sàn nhún nhảy.
Lam Hiên Vũ đang cao hứng nhảy về phía trước, sau một giờ nhảy, thì cậu đã có thể làm những động tác phức tạp như các nhân viên trong sàn nhảy. Bay lên không, uốn người, cậu thật sự là rất thích cái cảm giác này. Ngay cả các nhân viên công tác đều khen là cậu có thiên phú dị bẩm về trò này nha.
Ngay lúc này, đột nhiên, mọi thứ xung quanh đều trở nên tối sầm lại, tất cả ánh đèn đề bị dập tắt.
Lam Hiên Vũ đang bắn lên không trung, sau đó ngay lập tức cậu rơi xuống sàn nhảy. Cơ thể của cậu siết chặt, nhưng cậu nhanh chóng bị một cỗ khí tức quen thuộc ôm lấy, sau đó đỡ cậu xuống.
Giọng nói của Nam Trừng vang lên: "Có lẽ bị cắt điện rồi. trước hết con đừng có nhúc nhích."
Chung quanh đã vang lên tiếng kinh hô liên tiếp, cũng có những tiếng hô lớn của nhân viên: "Mọi người đừng hoảng sợ, chỉ là cắt điện tạm thời mà thôi, hơn nữa cao ốc cũng có hệ thống cung cấp điện dự bị."
Thật sự là chuyện này quá đột ngột, làm sao người ta lại không hoảng hốt được đây? Mà ngay sau đó, tiếng cảnh báo chói tai cũng đã vang lên.
Những tiếng thét chói tai, những tiếng kinh hô trở nên càng ầm ĩ. May mắn là đèn ở lối thoát khẩn cấp vẫn sáng, rất nhiều người đã không thể chờ được mà phóng tới lối an toàn đó.
"Mẹ, làm sao vậy? Chúng ta làm sao bây giờ?" Lam Hiên Vũ có chút khẩn trương hỏi Nam Trừng.
"Đừng sợ, có mẹ đây, mẹ sẽ bảo vệ con." Nam Trừng ôm lấy cậu , Thực sự là nàng cũng không sợ, dù sao thì nàng cũng là một lục hoàn hồn đế, tính ra cũng thuộc cường giả. Nên cho dù không có Hồn Đạo Khí, thì nàng cũng vẫn có năng lực bảo vệ lấy con mình.
"Ô...ô...ô...n...g!"
"Xuy xuy xuy!"
Tiếng kêu thảm thiết đột nhiên vang lên ầm ĩ.
Sắc mặt Nam Trừng trở nên trắng nhợt, nàng ôm Lam Hiên Vũ mà ngã xuống sàn nhảy.
Tuy nàng không phải một Hồn sư chủ chiến, nhưng nàng vẫn nghe ra được âm thanh của hồn đạo Xạ Tuyến Thương.
Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên, từng tia sáng của đèn cảnh báo xen lẫn bóng tối trong thế giới nhún nhảy này.
Nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết đó, thì Lam Hiên Vũ lại càng trở nên sợ hãi, cậu ôm chặt Nam Trừng. Nam Trừng nằm trên người Lam Hiên Vũ, sàn nhảy rất mềm mại, nên tất nhiên sẽ không làm thương tổn đến Hiên Vũ, nàng nằm đó mà dùng thân thể của mình bảo hộ lấy con, đồng thời nàng cũng phóng xuất ra một tầng băng mà bao trùm lấy toàn thân, bảo vệ chính mình.