Nhìn Đông Thiên Thu ngồi ở chỗ đó dáng vẻ tức giận, hơn nữa hai tròng mắt đỏ bừng lau nước mắt, Lam Hiên Vũ cũng không khỏi có chút mềm lòng. Chính mình hình như là làm điều gì đó.
"Thật xin lỗi a!" Lam Hiên Vũ nhẹ giọng nói.
Đông Thiên Thu hung hãn nguýt hắn một cái.
Lam Hiên Vũ tiến tới, ngồi xuống bên người nàng, "Nếu không, ngươi đánh ta một hồi nữa trút giận một chút?"
Đông Thiên Thu đẩy mạnh hắn, khiến hắn ngã sang một bên, sau đó hung hăng đập hắn mấy quyền, nghẹn ngào nói "Ngươi khiến ta làm sao còn đi học được? Ngươi khiến cho các bạn học nhìn ta như nào?"
Lam Hiên Vũ có chút lúng túng nói "Khi đó liền muốn trả thù ngươi. Cái này, ta cũng không biết nên làm sao?"
Đông Thiên Thu hung hăng nhìn hắn chằm chằm, trong lòng chính nàng cũng loạn.
Bộ dạng cô ấy bất bình vẫn rất đẹp, trên long mi dài còn có nước mắt trong suốt.
Lam Hiên Vũ theo bản năng giơ tay lên, liền lau sạch nước mắt trên lông mi nàng.