"Đánh cược!"
Tôn Hằng quét mắt nhìn xung quanh, pháp nhãn chớp chớp, đã nhìn thấu những người đứng vây xem.
Xem ra ngoài hai vị chủ nhân của Thiên Đình, còn có chư vị Đại La.
Bọn họ không có lên tiếng.
Coi như Hạo Thiên Đại Đế, cùng với mấy vị Đạo tổ đứng sau hắn, cũng không có ý muốn ngăn Chuẩn Đề.
Xem ra, nếu như không nay không rõ ràng một lần, thì Tôn Hằng không thể đi được!
"Đánh cược cũng được."
Trầm tư một lát, Tôn Hằng mới mở miệng: "Nhưng đánh cược cái gì, là do ta quyết định."
"Hả?"
Chuẩn Đề chớp chớp mắt, những suy nghĩ chưa tính toán trong lòng xẹt qua trong chớp mắt, chẳng biết tại sao sắc mặt của hắn lại trở nên thận trọng.
"Thế nào?"
Tôn Hằng cười khẽ: "Phật Tổ không đồng ý sao? Nếu như Phật Tổ không muốn đánh cược, thì quên đi."
"Không."
Chuẩn Đề gật đầu: "Ta đồng ý."
"Vậy được!"