Quách Tiểu Thảo không có nói dối, trận pháp Âm La Tông thật sự sống lại.
Có điều ý thức của nó lăn lộn, vặn vẹo và không có thứ tự, không cách nào dùng hình thái bình thường giao lưu với người khác.
Một khi thử hỏi nói, thì ý thức của chính mình cũng bị vặn vẹo, hóa thành quái vật nào đó.
"Nhân quả, thời không, ý niệm vặn vẹo."
Tôn Hằng đứng lại, cảm khái thốt lên, sau đó hỏi: "Nhiều năm như vậy, trận pháp có biến hóa gì không?"
Quách Tiểu Thảo hơi kỳ quái nhìn nhìn Tôn Hằng, trả lời: "Có, phạm vi bao phủ của nó một mực thu nhỏ lại."
Tôn Hằng gật đầu: "Xem ra, nó muốn duy trì sự hiện hữu của mình, cũng cần tiêu hao một thứ gì đó."
"Đúng vậy."
Quách Tiểu Thảo gật đầu: "Chúng ta từng thử đưa cho nó rất nhiều linh thạch, từ đó phạm vi của nó sẽ mở rộng hơn."
"Nhưng nó mở rộng, thu nhỏ cũng không theo ý, mà là hỗn loạn, không hề có logic, căn bản là không cách nào nắm trong tay."
"Vốn là như thế."