Thời không tĩnh trệ cũng không triệt để làm cho Tôn Hằng đứng yên được.
Lôi Âm vang lên, phá vỡ sự ngăn cản kia, Tam Giới Trảm Yêu Đao tiếp tục chém xuống.
Dựa vào năng lực bây giờ của hắn, đừng nói là một tầng Phật quang hơi mỏng, coi như cách nhau một phương thế giới, hắn muốn chém, không ai có thể thoát được.
Nhưng Phật quang trước mắt lại cực kỳ huyền diệu.
Nơi Phật quang bao phủ, không ở giới này, không ở thế giới của hắn, không ở hiện tại, cũng không ở quá khứ hay tương lai.
Tựa như siêu thoát hết thảy, ở một trạng thái không rõ.
Ở loại trạng thái này, Tôn Hằng không thể đụng vào Lý Tà, cũng không thể đả thương được hắn!
"Hả?"
Tôn Hằng nhướng mày, động tác trên tay vẫn không chậm.
Có điều bàn tay đỡ trên ánh đao, đột nhiên xuất hiện tinh quang mênh mông, bổ khuyết mảng hư không trước mặt Tôn Hằng.
Tôn Hằng không biết người tới thi triển thủ đoạn gì, nhưng nếu hắn muốn mang người đi theo, lại càng vọng tưởng!