Đi tới nơi hoang vắng, đạp lên cỏ khô, đi không biết bao nhiêu lâu, đẩy ra một đám mây mù dày đặc, cuối cùng cũng thấy rõ tiên cảnh.
Một dãy núi treo ở chân trời, quầng sáng nhu hòa tỏa ra bốn phương.
Tiên hạc, linh cầm bay múa, thỉnh thoảng còn có vài cái độn quang chạy xuyên qua.
Một tòa nhà làm bằng ngọc quý cao lớn nguy nga khảm ở trên sườn núi, bên cạnh vách núi, vừa nhìn đã biết không phải phàm nhân có thể làm được.
Gần ngay trước mắt còn có một cái đạo quan, càng dùng cực phẩm bích ngọc chế tạo mà thành, chỉ một khối nhỏ đều có thể chế tạo ra một phú ông ở thế tục.
"Thật…thật sự có thần tiên!"
Loại địa phương này, trừ chỗ ở của thần tiên ra, Quách Hưng cũng không nghĩ tới người nào có tư cách ở đây.
Ba người Quách gia bị cảnh trước mắt làm rung động, ngơ ngác bước tới, không bao lâu đã tới trước đạo quan.
"Ồ?"
Giọng nói kinh nghi vang lên, một đạo nhân tuổi trẻ mặc áo trắng đã xuất hiện trước mặt mấy người.