Người dẫn đầu, là một cô gái.
Cô gái mắt phượng, lông mày lá liễu, dáng người thướt tha hấp dẫn, khóe miệng còn nở nụ cười, mang theo một làn gió thơm chân thành mà đến.
Cách ăn mặc của nàng cũng khác người.
Gấm vóc rực rỡ, được dệt cẩn thận tỉ mỉ, đầu đội mũ chim, tóc dài được búi một cách ưu nhã sau đầu.
Không nói tới Tiểu Thảo chưa phát dục, chính là quý phụ đi trên đường huyện, cũng phải xấu hổ trước mặt nàng.
Bất luận là hình dạng, tư thái, đều tuyệt hảo.
Nhưng Tôn Hằng quét mắt nhìn, không khỏi hơi nhíu mày.
Người tới đẹp thì đẹp thật, nhưng lại quá mức yêu mị, ánh mắt đảo qua đảo lại kèm theo tơ ngọc, câu dẫn người khác.
Tuổi nàng không lớn lắm, sợ đã có kinh nghiệm tình trường.
Hơn nữa, khí tức trong cơ thể lộn xộn, hiển nhiên nàng này đã cấu kết không dưới một hai người đàn ông khác.
Còn có mang thai!
Ánh mắt Tôn Hằng chớp liên tục, biểu cảm càng trở nên cổ quái.